Yêu, chỉ cần ta và ngươi
Phan_20
Nhưng là cái khuôn mặt tái nhợt này, cái gương mặt quen thuộc này, thì không phải Mộ Kiệt chứ là ai? Sao nàng lại ở nơi này? Như thế nào lại ngồi dưới trận mưa to? Hơn nữa, ánh mắt kia là đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi trong ánh mắt của nàng, phát hiện. . . một tia bi thương? Dạ Vi không thể tin nhìn Mộ Kiệt, nàng sao lại ở chỗ này? nàng không phải đã bị “Giản” mang đi rồi sao? Chẳng lẽ nàng trốn? Một câu thốt ra: “Ngươi sao lại ở đây? Ngươi không phải bị “Giản” mang đi rồi sao?” Nói xong Dạ Vi liền hối hận, những lời này không thể nghi ngờ là đã tiết lộ thân phận của mình. Mộ Kiệt không để ý đến Dạ Vi, đứng dậy rời đi, chỉ để lại cho Dạ Vi một cái bóng lưng. “Này! Ngươi đứng lại! Ta đang hỏi ngươi đó! Ngươi. . .” Dạ Vi còn chưa kịp nói hết, liền cảm thấy con mặt tràn ngập sát khí của Mộ Kiệt đang xoay lại nhìn mình, làm tất cả những lời muốn nói như kẹt lại trong cổ.
Mộ Kiệt quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, nàng không dám chắc rằng nếu nữ nhân này tiếp tục nói nữa, mình sẽ có hay không giết nàng. Cuối cùng cưỡng chế được sự phẫn nộ, nàng không thể. . . không thể tùy tiện giết người, bởi vì như thế sẽ không xứng với Tiêu Nhược Thiên. . . không thể. . . không thể giết người. . . Dạ Vi nhìn theo thân ảnh cô đơn của Mộ Kiệt, bỗng nhiên nàng thở dài. Cái ánh mắt vừa rồi kia, rõ ràng là đã động sát ý, nếu như cùng nàng đánh, mình căn bản không có phần thắng. Nhưng là Mộ Kiệt tại sao lại ở chổ này? Chỗ này hình như là. . . nơi ở của Tiêu Nhược Thiên? Nghĩ tới đây, Dạ Vi như nghĩ ra được gì đó rồi cười cười. “Này! Ngươi có phải đang tìm Tiêu Nhược Thiên không?” Thấy người đang đi xa dần, nghe được cái tên, toàn thân kẽ run một phát, sau đó ngừng lại.
Dạ Vi chậm rãi hướng Mộ Kiệt đi qua, lúc đi đến gần Mộ Kiệt nói: “Nàng hiện tại đang ở nhà cha mẹ nàng. . .” Nói xong liền rời đi. Nhìn thấy ánh mắt Mộ Kiệt rõ ràng sáng lên, Dạ Vi nở nụ cười, xem ra mọi chuyện càng ngày càng thú vị. Nếu để cho tiểu tình nhân làm cảnh sát biết rõ thân phận của ngươi thì sẽ ra sao? Có thể hay không rất thú vị đây? Mộ Kiệt đã biết Tiêu Nhược Thiên ở đâu, nhưng lại mất đi dũng khí đi gặp Tiêu Nhược Thiên. Cứ như vậy đi gặp nàng? Nếu như nàng hỏi tại sao mình lại bị đuổi giết thì làm sao đây? Nếu như nàng hỏi tại sao mình mất tích thì sao? Nếu như nàng hỏi những người kia tại sao lại cứu mình thì sao? Những vấn đề này, làm cho đầu Mộ Kiệt muốn nổ tung,
187
Mộ Kiệt ôm lấy đầu ngồi xộp trên mặt đất. Nếu như tất cả mọi chuyện sớm muộn gì cũng bị nàng biết rõ, vậy thà rằng tự chính miệng mình nói cho nàng biết.
Lúc Mộ Kiệt đến được nhà cha mẹ của Tiêu Nhược Thiên, thì lúc đó cũng khoảng hơn 5 giờ sáng, trời còn chưa sáng rõ. Trên đường đi, Mộ Kiệt suy nghĩ nên nói rõ thân phận của mình với Tiêu Nhược Thiên như thế nào, chuyện xưa của mình, cùng với mối thù của mình. Nếu như Tiêu Nhược Thiên không thể tiếp nhận chính mình, như vậy hai chữ Mộ Kiệt này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của nàng, Mộ Kiệt chính là tính toán như vậy. Nhìn bầu trời u ám, cứ như vậy đứng dưới lầu, ngước nhìn tìm khung của sổ thuộc về căn nhà của Tiêu Nhược Thiên.
Tiêu Nhược Thiên nằm trên ghế sa lon nhàm chán xem tin tức, nàng từ lúc về nhà tới giờ, là chưa bao giờ ra khỏi nhà. Đêm qua lúc soi gương, thậm chí cmả giác mình trắng hơn được một chút, bất quá so với màu da của Mộ Kiệt, thì mình vẫn là kém rất nhiều. Nghĩ đến Mộ Kiệt, trong nội tâm Tiêu Nhược Thiên ẩn ẩn cảm thấy bất an, nàng nhiều lần suy nghĩ rất nhiều lần về Mộ Kiệt sự tình, tựa hồ Mộ Kiệt cho tới bây giờ chưa bao giờ nói qua chuyện của nàng với mình. Tiêu Nhược Thiên thở dài, Tiêu ba ba sáng sớm đã lên máy bay để bay đến nơi khác để dạy học và học tập chuyên ngành thể dục, Tiêu mẹ thì càng là người bận rộn. Trong phòng chỉ còn mỗi Tiêu Nhược Thiên rãnh rỗi. Đêm qua thật sự là không có khẩu vị, chỉ ăn được 1, 2 ngụm cơm, thế nên, bụng đã bắt đầu biểu tình. Tiêu Nhược Thiên cực kỳ không tình nguyện từ cái ghế salon vừa mềm vừa lớn kia đi xuống kiếm ăn, vừa mở tủ lạnh.
Trời ạ! Đến một hộp sữa hết hạn cũng không có! Nếu như đây là nhà người khác, Tiêu Nhược Thiên biết không có cái gì ăn được, thì sẽ hung hăng đạp cái tủ lạnh một cái, bất quá đây là nhà mình, coi như xong. Mặc quần áo xong, chuẩn bị hóa thân thành một nữ nhân thanh tú đi ra ngoài. Không sai. . . Tự mình đi kiếm cơm ăn, mặc quần áo tử tế, trang điểm, cầm túi xách, Tiêu đại cảnh sát của chúng ta mỗi khi đi ra ngoài chắn chắn sẽ chuẩn bị kỹ đến như vậy, sẽ biến thành một con người khác. Cố chấp, kiên định với tín ngưỡng, tại một khắc liền lập tức tan vỡ. Một người đã nhung nhớ bao nhiêu lần, một người luôn nằm sâu trong lòng, cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt. Là mộng sao? Vươn hai tay cứng ngắt ra, chặt chẽ ôm người kia vào ngực mình. Cảm thấy được nhiệt độ cơ thể, giống như là cái ấm áp của ánh nắng. Những cái bất an trong lòng, trong nháy mắt đều biến mất hết thảy.
188
Tiêu Nhược Thiên như thế nào cũng không nghĩ tới, gặp lại Mộ Kiệt, lại là cái tình cảnh như thế này. Vừa xuống nhà, liền thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt mình. Tóc dài rối tung bên mặt, quần áo bị mưa làm ướt vẫn chưa khô. Trên khuôn mặt tái nhợt ấy là một nụ cười, trên chân vì không có mang giày, sớm đã bị chảy máu. Cơ thể gầy yếu đứng trong gió, giống như tùy thời sẽ bị gió thổi đi. Bờ môi người kia hé mở: “Ta nhớ ngươi. . . cho nên ta đã đến, cũng may, ngươi đã xuống lầu.” Tiêu Nhược Thiên làm rớt giỏ xách xuống đất, nàng tiến lại ôm Mộ Kiệt, đem nàng ấy chặt chẽ ôm vào ngực mình. “Ta cũng rất nhớ ngươi. . .” Mộ Kiệt ôm ngược lại Tiêu Nhược Thiên, hai người cứ như vậy đứng một chỗ ôm nhau, không để ý đến ánh mắt của người khác, hiện tại đây chỉ là thế giới của hai nàng.
Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu nhìn Mộ Kiệt, đối lại mình chỉ là hai mắt đã nhắm chặt của Mộ Kiệt, Mộ Kiệt đã ngủ trong ngực Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên đau lòng hôn lên trán Mộ Kiệt. Lại thêm một cảnh khiến người xem nghẹn họng nhìn trân trối, nàng nâng chân Mộ Kiệt lên, đem Mộ Kiệt ôm ngang lại, chậm rãi đi lên lầu. Người xem dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tiêu Nhược Thiên, một nữ nhân có thể đem một nữ nhân cao hơn mình ôm ngang lên? Quả nhiên, bây giờ đúng là thời đại của cường đại nữ nhân, lại để cho một đống chúng tiểu nhân nhìn lại người mình, bọn hắn không muốn có một ngày bạn gái của mình lại ôm ngang mình lên, nên tất cả bộ dạng xun xoe chạy đến phòng tập thể thao. Ôm một người cao hơn mình 4cm, lại đi lên tận 8 tầng lầu, nhưng Tiêu Nhược Thiên không chút nào cảm thấy mệt mỏi. Nàng không rõ là thân thể của mình tốt hơn, hay là, nữ nhân trong ngực này quá nhẹ, nhẹ đến Tiêu Nhược Thiên cơ hồ không cảm thấy được sự hiện hữu của nàng.
Về đến nhà, cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người Mộ Kiệt. Bỗng trông thấy, trên bụng có một vết sẹo lớn dài, ngoài ra còn có ba vết sẹo da giải phẩu. Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo dài kia, là nhiều vết thương? Mới có thể tạo thành một vết sẹo dài như vậy? Giúp Mộ Kiệt đổi quần áo xong, Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy máu tươi đã chảy ướt đẫm chân, nước mắt rốt cuộc đã tràn mi. Lấy hòm thuốc, băng bó kỹ lưỡng đôi chân trắng nõn kia, Tiêu Nhược Thiên còn nhớ rõ, mình đã từng nhân lúc Mộ Kiệt ngủ, lén nhìn qua đôi chân hoàn mỹ này. Thu thập xong đồ đạc, Tiêu Nhược Thiên cũng tiến đến trong chăn, ôm Mộ Kiệt, chợt phát hiện, người trong ngực mình nóng đến dọa người, vừa sờ
189
trán Mộ Kiệt, quả nhiên là sốt rồi. Tiêu Nhược Thiên rót chén nước ấm, nhẹ nhàng đánh thức Mộ Kiệt.
“Mộ Kiệt, dậy nào, uống thuốc rồi ngủ tiếp.” Mộ Kiệt mơ mơ màng màng mở mắt, thấy khuôn mặt Tiêu Nhược Thiên phóng đại trước mặt mình, Mộ Kiệt đưa tay chạm lên khuôn mặt này, cong cong lông mi, cái mũi kiêu căng, đôi môi mềm mại ôn hòa, thật muốn. . . hôn. . . hôn vào. . .
Mộ Kiệt dùng tay ôm lấy cổ Tiêu Nhược Thiên, nhường Tiêu Nhược Thiên áp trên người mình. Tiêu Nhược Thiên bị sự nhiệt tình đột nhiên xuất hiện của Mộ Kiệt khiến cho không kịp trở tay, ly nước đang cầm trên tay rơi xuống thảm. Đây là lần đầu tiên Mộ Kiệt chủ động thân mật với mình, Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm đã vụng trộm bồn chồn, trên mặt cũng đã có chút ửng đỏ. Nàng dốc sức liều mạng kéo cái lý trí đã nháy mắt bay đi mất kia lại, “Mộ Kiệt, ngươi phát sốt rồi, chúng ta hôm nào lại. . . được không? Uống thuốc trước được không?” Tiêu Nhược Thiên ghé vào trên người Mộ Kiệt, cảm thấy được xương quai xanh gầy mảnh của Mộ Kiệt dán vào ngực mình, Tiêu Nhược Thiên chống thân, bởi vì nàng sợ thể trọng nặng 50kg của mình, sẽ đem người dưới thân áp hư mất. Mộ Kiệt cảm giác được hơi thở ấm ám của Tiêu Nhược Thiên trên mặt mình, không đợi Tiêu Nhược Thiên bắt đầu. Một cái xoay người, đem Tiêu Nhược Thiên áp dưới thân thể, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi màu hồng phấn của người kia, không đợi Tiêu Nhược Thiên kịp phản ứng, cái lưỡi tinh xảo của Mộ Kiệt đã len vào trong miệng.
Tiêu Nhược Thiên cảm thấy được đầu lưỡi ấm áp của Mộ Kiệt, tùy ý trong miệng mình cuồng loạn làm quấy. Trong miệng truyền đến cảm giác tê dại, một hương vị ngọt ngào thơm mát, trơn ướt xúc cảm, ôn nhu dây dưa. Hết thảy hết thảy làm Tiêu Nhược Thiên không tự chủ được hưng phấn lên. Đã bao lâu? Bao lâu rồi không có lại loại cảm giác này? Đã vô số lần nhớ đến cái hương vị, cái xúc cảm này. Lưỡi của hai người giống như hai tiểu hài tử đang chơi đùa, trại trong thảo nguyên mà chơi đuổi bắt. Thẳng đến khi hai người hết dưỡng khí, mới đình chỉ cái nụ hôn dài này. Tiêu Nhược Thiên mơ màn mở mắt, thấy trong ánh mắt của Mộ Kiệt tràn đầy hỏa, đây gọi là hỏa dục.
Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu, lại một lần nữa hôn Mộ Kiệt. Hai người thay nhau xé rách quần áo của đối phương, quần áo trên người cứ lần lượt bị xé toạt ra, vứt xuống đất một cách vô tình, trong nháy mắt, thân thể hai người hầu như đã bại lộ trong không khí. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên đang lõa thể dưới thân mình, xương quai xanh tinh xảo kia,
190
còn có cái cổ nhỏ dài trơn mềm, đôi vai mượt mà, hai ngực đầy đặn. Hai hạt đậu trước ngực đã sớm vương cao đứng vững, mang đến một loại hấp dẫn trí mạng. Mộ Kiệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Thiên, một đôi mắt, tràn đầy thâm tình nhìn mình, tràn đầy ý yêu. Hôm nay. . . Hãy để cho ta trở thành nữ nhân của ngươi. . .
Chương 38
Tiêu Nhược Thiên ánh mắt mê ly nhìn Mộ Kiệt, bởi vì ham muốn mà hai gò má đỏ ửng lên, bờ môi được hôn có chút sưng lên. Hết thảy hết thảy, trong mắt Mộ Kiệt mà nói, không hề nghi ngờ, chính là trắng trợn câu dẫn. Những giọt mưa tí tách bên ngoài bắt đầu nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn lại những hạt mưa nhỏ đọng lại trên đường cái, đây chính là cơn mưa bớt chợt của đầu tháng 4, những tiếng tí tách đã dần chấm dứt, bầu trời âm u đã dần sáng lên.
Không khí trong phòng dần dần ấm lên, Mộ Kiệt cúi đầu xuống, hôn lên cái cổ dài bóng loáng của Tiêu Nhược Thiên, đến mức, ô mai giăng đầy người.
“Ân. . .”
Tiêu Nhược Thiên thoải mái rên lên một tiếng, cũng ngẩng đầu lên, mặc cho Mộ Kiệt tùy ý trêu đùa trên cổ của mình. Tay từ sau lưng Tiêu Nhược Thiên hướng ra trước, xoa lên hai khỏa tròn đầy đặn trước ngực Tiêu Nhược Thiên. Tay không ngừng vuốt ve, xoa bóp thành đủ hình dạng, có khi thì dùng lòng bàn tay chạm lên hai điểm nổi lên, mỗi lần đều khiến người dưới thân một hồi run rẩy. “Ah. . .” Tiêu Nhược Thiên không kiềm chế được mà phát ra tiếng, nàng mở mắt, liền thấy Mộ Kiệt đang vùi đầu ở giữa hai ngực mình, trên đỉnh ngực còn truyền đến cảm giác khoái cảm tê tê dại dại, được người yêu yêu thương mang cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng Tiêu Nhược Thiên.
Mộ Kiệt ngậm lấy hạt đậu kia, dùng răng cắn nhẹ, rồi dùng đầu lưỡi đảo qua, giống như là đang một viên kẹo thật ngọt ngào, không nỡ nuốt vào, nhưng cũng không muốn nhả ra. “Ân. . . ah. . .” Tiêu Nhược Thiên dùng hết sức cắn môi dưới, cố gắng khống chế tiếng rên phát ra. Nàng không biết vì cái gì, chỉ là một kích thích nhỏ, nhưng mình lại nhạy cảm đến như vậy. Tiêu Nhược Thiên trước kia cũng đã qua đêm với nhiều nữ nhân, tuy nhiên nàng thích động người khác hơn, nên luôn đảm nhiệm nhiệm vụ của một T, nhưng cũng không phải Tiêu Nhược Thiên không cho người khác động. Trước kia rất nhiều nữ nhân ở trên giường ra sức lấy lòng mình, nhưng chính là đến một cảmg giác đều không
191
có, thậm chí làm xong màn dạo đầu, mình vẫn không có tý ẩm ướt. Nếu như không phải bản thân mình có khát vọng với người khác, Tiêu Nhược Thiên thật sự tưởng mình là bị lãnh đạm. Tiêu Nhược Thiên có lần cho rằng, từ sau người kia, sẽ không có ai có thể đem lại khoái cảm cho mình, càng không có người có thể đem cái thân thể chai lỳ này lên đỉnh, nhưng mà Mộ Kiệt lại có thể dễ dàng làm được.
Chính mình vuốt ve bên dưới của nàng, không ngăn được ham muốn của bản thân. Muốn.
. . muốn hơn nữa. . . Tiêu Nhược Thiên cong thân người lên, chủ động ôm lên cổ Mộ Kiệt, đem đầu Mộ Kiệt áp xuống ngực mình. Mộ Kiệt cảm giác được Tiêu Nhược Thiên áp khu vực trơn ấm kia lên, rồi cứ từng đợt từng đợt ma sát vào bụng mình, thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng hình dáng của đóa hoa kia, cánh hoa mềm mại, cùng với khu rừng nhiệt đới bí mật kia. Ngẩng đầu nhìn người dưới thân, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì dục vọng mà đỏ ửng lên, mắt hơi hơi nhắm lại, lông mi thật dài bên trên mang theo tí ti sương mù, tựa như một hài nhi bị người khi dễ.
“Tiêu Nhược Thiên. . . ngươi thật đẹp. . .” Mộ Kiệt thì thào nói, tay theo sau đó mà chuyển dần xuống dưới.
Mộ Kiệt cúi người xuống, dùng đầu lưỡi vẽ vài vòng bên rốn Tiêu Nhược Thiên, tay kia vẫn còn đặt bên một khỏa tròn kia, còn tay này đã tìm đến được hoa viên ấm áp. Mộ Kiệt dùng cả bàn tay xoa lên chỗ tư mật của Tiêu Nhược Thiên. Chỗ đó đã sớm ẩm ướt rất nhiều, Mộ Kiệt nhìn về phía Tiêu Nhược Thiên, quả nhiên, khuôn mặt của người dưới thân càng đỏ hơn, thậm chí còn dùng tay che mặt. “Làm sao vậy? Ta chỉ mới ly khai 3 tháng mà ngươi đã muốn ta đến như vậy sao? Đúng là đại hồng thủy nha. . .” Tiêu Nhược Thiên thật sự không thể tin được Mộ Kiệt sẽ nói ra những lời như thế này, Mộ Kiệt không phải là đầu gỗ sao? Mộ Kiệt không phải là mặt không biểu cảm sao? Như thế nào lại có thể nói ra những lời tràn đầy sắc tình như vậy, Tiêu Nhược Thiên thầm mắng mình không tiền đồ, chỉ có một chút đã ẩm ướt đến như vậy, mặc khác nàng quyết định, muốn một lần kiểm nghiệm một nhân cách khác của Mộ Kiệt. . . Ân. . . Xem ra tính cách của đứa nhỏ này rất xấu nha. . .
“A…. ah…..” Tay Mộ Kiệt bỗng nhiên đè lên hoa hạch của cánh hoa, làm cho Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát kêu ra tiếng. “Phát cái gì ngây ngốc đây?” Mộ Kiệt cười nói. Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt cười, cảm thấy mình dường như lạc vào một thảo nguyên hoa Lavender, không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ một ý nghĩ thầm duy nhất là sẽ sa
192
vào trong cái nơi tràn đầy hương thơm ôn nhu này. Mộ Kiệt đưa tay tách chân Tiêu Nhược Thiên ra, nguyên vẹn hoa viên hiện ra trước mắt mình. Khu rừng nhiệt đới tràn ngập mê hoăc kia, động khẩu nho nhỏ động khẩu nho nhỏ vẫn còn chảy mật dịch kia, dường như đang quyến rũ mình. Hoa thạch trong cánh hoa đã đỏ đến sung huyết, cao cao hướng chính mình đứng thẳng lên. Dùng ngón tay vẽ vài vòng ở giữa, thỉnh thoảng dùng ngón tay giữa chạm vào cửa động, cứ mỗi lần như vậy người dưới thân mình lại phát ra tiếng rên nhỏ.
Tiêu Nhược Thiên cảm giác giống như có mấy vạn con kiến đang bò trong thân thể mình, phần bụng dưới như bị hỏa đốt không ngừng hướng mình kêu gào. Nhưng cả người không khí lực, làm cho nàng không biết làm sao. Tiêu Nhược Thiên khó chịu giãy dụa thân thể, lần đầu tiên, khát vọng một người như thế, khát vọng người kia tiến vào trong thân thể mình. “Ân. . . .ah. . . .” Bên trong không ngừng phát hoả, nhưng chính ai kia trì hoãn không làm thỏa mãn.
“Mộ. . . Mộ Kiệt. . . Ta muốn. . . ta muốn ngươi. . . cho . . . cho ta. . . ” Tiêu Nhược Thiên chủ động cong người lên, dùng tay ôm lấy cổ Mộ Kiệt. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên dưới thân, đôi má đỏ ửng, trong hốc mắt còn có một ít sương, đột nhiên cảm giác dưới bụng tuôn ra một đạo nước ấm. Người yêu chủ động cầu hoan, có mấy ai có thể kìm nổi lòng?
Mộ Kiệt chen chân vào giữa hai chân Tiêu Nhược Thiên, không chút do dự đưa ngón tay tiến vào trong thân thể Tiêu Nhược Thiên. “Ah. . .” Cảm giác được chỗ trống dưới thân được lắp đầy, Tiêu Nhược Thiên thoải mái kêu lên. Mộ Kiệt cảm thấy ngón tay như đang được ôm ấp chặt chẽ cùng ôn hòa, nàng đã yêu loại cảm giác này. Ngón tay rất nhanh ở trong cơ thể Tiêu Nhược Thiên ra vào, khuôn ngực no đủ của Tiêu Nhược Thiên cũng theo tiết tấu đó mà rung động. Thuận thế ngậm lấy hạt đậu đang chuyển động kia, dùng sức mút lấy. “Ah. . . ah. . . ” Tiêu Nhược Thiên không chịu được kích thích ở bên dưới cùng trước ngực liền lớn tiếng kêu lên.
Mộ Kiệt cảm giác được mật dịch trong cơ thể Tiêu Nhược Thiên ngày càng nhiều, thậm chí mỗi lần ra vào thì đều làm một ít mật vươn ra. Không ngừng tăng tốc, rồi sau đó lại đưa thêm 1 ngón tay nữa vào. Tiêu Nhược Thiên cảm giác như mình không thể còn khống chế được thân thể mình, ức chế không nổi rên rỉ, khống chế không nổi theo tiết tấu cao thấp của Mộ Kiệt. “Ah. . . Mộ Kiệt. . . Mộ Kiệt. . . Nhanh lên. . . . Ta. . . . Ah. . . ”
193
Tiêu Nhược Thiên chỉ cảm thấy ngón tay của Mộ Kiệt không ngừng mà ra vào trong cơ thể mình, mỗi lần đều xuyên thẳng đến cùng. Mãnh liệt kích thích, làm cho thần trí của nàng gần như mơ hồ.
Mộ Kiệt cảm thấy Tiêu Nhược Thiên đã sắp tới, bỗng nhiên đem Tiêu Nhược Thiên đỡ ngồi dậy, để cho nàng ngồi trên đùi mình, sau đó ra vào nhanh hơn. “Ah. . .ân. . . thật nhanh. . . thật nhanh. . .” Tiêu Nhược Thiên căn bản chưa kịp phản ứng, lại liền một lần nữa rơi vào khoái cảm. Mộ Kiệt cảm thấy bức tường thành hai bên của Tiêu Nhược Thiên đang chặt chẽ bao lấy ngón tay của mình, thắt chặt rồi nới lỏng, mật dịch ấm áp liên tục không ngừng từ cửa động chảy ra. Tìm được một điểm nổi lên trong tường thành, Mộ Kiệt hung hăng đề lấy. Nàng biết rõ đó là cái gì, nhớ rõ lần trước, Tiêu Nhược Thiên cũng làm thế với chính mình, lần này đương nhiên muốn trả đũa.”Ah. . . ah. . . Mộ Kiệt. .
. Ta yêu ngươi. . . ta yêu ngươi. . . “Tiêu Nhược Thiên bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu một hồi cảm giác tê dại, sau đó dần lan rộng ra toàn thân, từ đầu, đến phần bụng, đến chân, cuối cùng từ trong thân thể chảy ra. Mộ Kiệt rút tay ra, trên đó vẫn còn vươn dịch mật của Tiêu Nhược Thiên.
Hai người kiệt sức nằm ở trên giường thở gấp, Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ dạng kiệt sức của Mộ Kiệt, trong nội tâm một hồi rút đau, đem Mộ Kiệt ôm vào trong ngực.
“Rất mệt phải không? Có phải đem làm thụ được rồi?” “Còn có thể, không phải đã rất mệt a.”
“Ah? Vậy sao?”
“Ân.”
Tiêu Nhược Thiên nhìn thân thể trần truồng của Mộ Kiệt, khỏa tròn trước ngực theo hô hấp mà dâng lên hạ xuống. Vừa hồi phục lại thì dục vọng lại tăng lên, liền cảm thấy phần bụng một cỗ khô nóng. Tiêu Nhược Thiên bỗng nhiên đem Mộ Kiệt áp dưới thân thể, sau đó cuối đầu hôn cái người không kịp phản ứng kia.
“A……..” Mộ Kiệt bị Tiêu Nhược Thiên đột nhiên tập kích đến không kịp trở tay, nụ hôn của Tiêu Nhược Thiên mãnh liệt cực nóng, cái lưỡi ấm nóng kia không ngừng làm bừng lên các giác quan của mình. Làm thân thể của Mộ Kiệt thoáng một phát mềm nhũn ra, tựa hồ có một cái gọi là dục vọng đang chậm rãi lên men.
Hai người hôn đến bất phân thắng bại, không chút nào phát hiện một thân ảnh xuất hiện trong phòng khách. Kỹ thuật hôn cao siêu của Tiêu Nhược Thiên không ngừng trêu chọc
194
lấy Mộ Kiệt. “Ân. . .” Nghe được mấy tiếng rên khẽ của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên xoa lấy ngực không lớn không nhỏ của Mộ Kiệt. Dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên đỉnh hạt đậu, cảm thấy nó từ từ trong tay mình mà dần đứng thẳng lên. Tiêu Nhược Thiên thoả mãn ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm bờ môi Mộ Kiệt.
“Tiêu. . . ah. . .” Lời định nói ra liền bị đánh gãy. “Yên tâm đi, bảo bối, ta sẽ làm ngươi được thoải mái, ân? Được không nào? Ta cũng nhớ ngươi, ta cũng muốn hảo hảo yêu ngươi, nghe lời.” Cảm thấy được thân thể Mộ Kiệt dần dần nhuyễn xuống, Tiêu Nhược Thiên cười tiếp tục âm mưu lật dậy của chính mình. Môi Tiêu Nhược Thiên không ngừng di chuyển xuống dưới, trên đường đi, gieo rắt bao nhiêu là ô mai. Tách hai chân đang đóng chặt Mộ Kiệt ra, trải qua trận mây mưa vừa rồi, lại bị Tiêu Nhược Thiên kích thích, mật dịch của Mộ Kiệt đã sớm thấm ướt ga giường. Tiêu Nhược Thiên nhìn điểm đỉnh của hoa thạch, còn hai cánh hoa đã sớm nở rộ kia, nồng nàn áp môi lên.
Tiêu Nhược Thiên không ngừng dùng đầu lưỡi kích thích điểm hoa thạch đã sớm đỏ đến sung huyết kia, thậm chí còn muốn đem nó ăn vào miệng. “Ah. . . ah. . .” Khoái cảm mãnh liệt làm cho Mộ Kiệt ức chế không được tiếng rên cứ thế mà phát ra. Tiêu Nhược Thiên nghe được tiếng kêu của Mộ Kiệt, liền cảm thấy một dòng nước ấm từ bụng dưới mình chảy ra. Tách hai chân Mộ Kiệt, đem chân chen vào giữa hai chân Mộ Kiệt, chỗ tư mật của hai người theo như thế mà dán hợp lại với nhau. Hai khỏa ngực no đủ cũng chạm vào nhau, hai đôi môi cũng dán hợp lại cùng một chỗ. Tiêu Nhược Thiên ưỡn eo, không ngừng ma sát chỗ tư mật của mình và Mộ Kiệt. “Ân. . .ah….” “Mộ Kiệt. . . .” “Tiêu Nhược Thiên. . .” Hai người cứ như thế kêu tên của đối phương, âm thanh rên rỉ không ngừng vang vọng cả gian phòng.
Tiêu Nhược Thiên xoay thân thể Mộ Kiệt lại, để cho Mộ Kiệt hai đầu gối quỳ trên giường. Giờ này khắc này, chỗ tư mật của Mộ Kiệt không hề che giấu bại lộ rõ trước mặt Tiêu Nhược Thiên. Nhìn cánh hoa trong hoa viên đã tách ra, còn có ở động khẩu không ngừng chảy ra mật dịch. Ngón tay Tiêu Nhược Thiên ngay trước động khẩu quẩn quanh. Mộ Kiệt không biết Tiêu Nhược Thiên muốn làm gì, ý thức của nàng bây giờ chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, miễn cưỡng dùng tay chống thân thể lên, vừa định quay đầu lại, Tiêu Nhược Thiên dùng đôi môi ấm nóng hôn lên phía sau lưng nàng. Nụ hôn cháy bỏng theo eo hướng lên, theo chung quanh hồ điệp cốt của Mộ Kiệt làm hiện lên nhiều dấu hôn.
195
Tiêu Nhược Thiên ưa thích lưu lại ấn ký của mình trên người Mộ Kiệt, bởi vì đó là bằng chứng chứng minh Mộ Kiệt thuộc về mình.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian